Sáng nay chép bài một tí.Có được dù chỉ một cái cảm giác chung ấy, những người tài mới có thể kết dính ít ra là trong một công việc chung: Cải tạo những sự ngu dốt còn lại bằng quyền lực.Một bữa cơm tối, bố mẹ cãi nhau, bố đập tan mâm cơm.Bạn lại kéo tiếp, kéo đến năm sáu lần mà vẫn thấy mình trong đống bùng nhùng màu hồng hồng hoa hoa.Hai là bạn viết cái chuyện này.Định kiến tàn sát sự phong phú.Nhưng vấn đề là tinh thần thật khó chia phần.Hắn không rõ sự thấu suốt là thế nào nhưng hắn cảm giác cái sự thấu suốt mà người ta thường biết chỉ là một trạng thái khá đơn điệu.Lúc đó, bạn sẽ không hứa hoặc phải thất hứa.Một kẻ lang thang như tôi không đủ can đảm làm người ta khó chịu nếu dựng xe lên vỉa hè, ngồi quay mông về phía họ và ngó ra đường.
