Nhưng con cáo già đó cũng đã lầm lỡ; đáng lẽ là phải bắt đầu tự cáo những khuyết điểm của mình và ca tụng Guillaume II đã, thì ông đã lỡ tỏ trước rằng ông chê vua vụng dại không biết giữ gìn lời nói.Vì người ta khéo gợi lòng tự ái của nó.Có biết nguyên do đó, bạn cũng chẳng cần nhắc tới làm chi.Nửa thế kỷ sau, một thanh niên khác ở Luân Đôn làm việc trong một cửa hàng bán đồ nỉ.Thiệt là cao thượng.Tranh biện không phá tan được sự hiểu lầm."Lấy công tâm nhận những sự gắng sức của họ, khen những tấn tới nhỏ nhất của họ.Sau cùng, nếu biết vuốt ve chiều chuộng vợ thì bảo sao vợ nghe vậy, không cãi lại nửa lời, và có muốn bịt mắt họ cũng được nữa.Thực vậy, vì nếu bạn thua.Ông ta không chịu nhận mình lầm, cãi: "Sao? Câu đó mà của Shakespeare sao? Không thể được! Thậm vô lý! Rõ ràng trong Thánh kinh mà! Tôi biết".