Tôi e rồi lại nằm nướng đến tận chiều.Ai mà chả thích ngủ sướng mắt thì thôi.Bên phải là bụi cây, bụi cây, rồi đến bể bơi.Vì tôi còn rất nhiều việc phải làm.Bởi nếu không bất bình, thì tai họa sẽ đến.Dùng hay không dùng thì có sao.Tôi khóc vì những câu hỏi tâm thức như thế sau cả chục năm làm tôi mệt mỏi.Họ vẫn gọi: Ngheo! Ngheo! Tiếng tôi nhỏ quá.Bố bao giờ cũng thế, trong những món vật chất, bố luôn chọn phần dở nhất.Còn kiêng nể làm gì, họ hiểu nhau khá rõ rồi.